Lai Đốn cười đến không thở nỗi, thấp giọng hướng An Đáp: "Đây là Hoa công chúa của chúng ta sao? Nhìn thế nào cũng giống như cái cây tinh vừa lăn qua cục bùn?"
An Đáp có chút không muốn nói: "Nàng thật sự không nên đạp hư vẻ đẹp của mình."
Khắc Ân thật vất vả mới dừng tiếng cười, "Không biết a! Nàng ngụy trang thật tốt, thật là một thiên tài."
Chương 6.2
Lỵ Na không biết rõ tình hình phát giác được ánh mắt Lôi Tư không tại trên người của mình, lập tức nhìn về phía cây tinh nhỏ dơ bẩn mà Lôi Tư đang nhìn chăm chú.
Nhưng sau khi nàng nhìn rõ ràng, phát hiện đây không phải là cây tinh tự nhiên thành hình, giống như. . . . . . Một cái gì kì quái, nàng cũng không nói lên được.
"Đó là cái gì?"
Nàng nhịn không được lên tiếng hỏi thăm.
"Cái gì?" Lôi Tư phục hồi lại tinh thần, nhìn Lỵ Na đang chỉ vào Thi Vũ.
"Đó là cái cây tinh vừa thành hình người chứ sao."
"Phải không?"
Lỵ Na vẫn không tin vào mắt mình. Nàng hướng người bồi bàn bên cạnh thấp giọng phân phó, tên bồi bàn lập tức lĩnh mệnh mà đi.
Thi Vũ bưng rượu nho đặc chế của tộc Thiên mã, qua lại trong đông đúc mọi người. Nàng tự nguyện làm một gã bồi bàn. Nàng cảm giác, cảm thấy có một đạo ánh mắt rừng rực đuổi theo chính mình, vội vàng tìm kiếm chủ nhân ánh mắt kia.
Lôi Tư đang ngồi ở chỗ khách quý, nhưng lại hứng thú nhìn mình. Thi Vũ không được tự nhiên cúi đầu nhìn nhìn, nhỏ giọng hỏi Tây Đa Khắc ở một bên vội vàng chào hỏi khách khứa, "Ngụy trang rất khá a! Thuốc nhuộm không có rơi, có bị nhìn ra không?"
"Sẽ không, ngươi ngụy trang cực kỳ tốt." Tây Đa Khắc tán thưởng nói: "Bất quá, đáng tiếc không thể nhìn thấy khuôn mặt xinh đẹp của ngươi."
Thi Vũ nghe người vừa nói lời buồn nôn, giả bộ xấu hổ cười, "Hi vọng ta sẽ được trả một kết quả tốt."
Một yêu nữ từ từ đi đến bên người Thi Vũ, "Lỵ Na công chúa muốn ngươi hầu rượu nho." Nàng nghe mùi lạ trên người Thi Vũ, không tự giác lui mấy bước, có chút nhăn nhó cau mày.
Thi Vũ nhún nhún vai, giả trang ra một bộ vẻ mặt vô tội, đi theo nàng thẳng tắp hướng bữa tiệc khách quý, tận lực không để ý đến ánh mắt Lôi Tư.
Nhìn nàng đi qua trước mặt của mình, Lôi Tư thấy trong mắt nàng lóe lên dũng khí cùng kiên quyết mà bội phục không thôi, đây là điều mà kiếp trước nàng không có.
Nàng thẳng tắp đứng ở trước mặt Lỵ Na, "Công chúa, thỉnh nhấm nháp rượu ngon Thiên mã kỳ bồ đào."
Lỵ Na không vui giơ lông mày lên, thanh thúy nói: "Tộc trưởng của ngươi không dạy bảo Yêu tinh hạ đẳng phải xử sự sao cho xứng với lễ nghi sao?"
Thi Vũ kinh ngạc, mờ mịt nói: "Lễ nghi? Uống rượu phải có lễ nghi sao?"
Câu trả lời của nàng làm Lôi Tư tươi cười sâu sắc.
"Lớn mật!" Lỵ Na không tự giác lên giọng, tiểu yêu tinh vô lễ này dám ở trước mặt nàng làm nàng tức giận. "Ngươi nhất định phải bị ta xử phạt." Thi Vũ hít sâu một hơi, cưỡng chế tức giận. Đã thế kỷ bao nhiêu rồi, nữ nhân này còn chú ý giai cấp phong kiến!
"Nói cho ta biết, ngươi là yêu tinh gì?"
"Ta. . . . . ."
Thi Vũ cúi đầu suy tư một chút. Thật sự là khó, nàng đi vào yêu tinh giới vẫn chưa tới hai ngày, còn không biết được nhiều chủng loại Yêu tinh.
Thi Vũ đang khó xử hết sức, Lôi Tư nói chuyện, hắn hữu ý vô ý vì nàng giải đáp.
"Lỵ Na công chúa, chẳng lẽ người không thấy nàng là một cây Liễu tinh vừa thành hình người sao?"
"Cây Liễu tinh?" Lỵ Na hừ lạnh một tiếng, nhìn về phía hội trường, "Tộc trưởng Liễu tinh ở nơi nào?"
Một yêu tinh trung niên đi ra, quỳ một gối xuống đất, "Lỵ Na công chúa, Liễu tinh Da Lỗ hướng ngươi ân cần thăm hỏi. Xin hỏi có cái gì phân phó?"
Lỵ Na khinh thường nhìn về phía Thi Vũ, "Ta muốn ngươi nói cho ta biết, phàm là yêu tinh cấp thấp không lễ phép với yêu tinh quý tộc, cần phải trách phạt thế nào?"
Da Lỗ chần chờ nhìn Thi Vũ, trong trí nhớ của hắn trong tộc cũng không có người như vậy, hơn nữa bộ dáng nàng căn bản không phải họ Liễu tinh.
"Đủ." Lôi Tư đã xem đủ trò khôi hài này, quyết định: "Cái tiểu yêu tinh này để ta xử trí, không cần phải vì chuyện này mà phá hủy hưng phấn của mọi người." Hắn lạnh lùng nhìn thoáng qua Lỵ Na đang định kháng nghị, "Đừng quên ngươi có tư cách khách mời."
Lỵ Na bị ánh mắt lạnh lùng của hắn quét qua, thình lình rùng mình một cái, hung hăng trợn mắt liếc nhìn Thi Vũ. Trong nội tâm thật không vui, vẫn ngoan ngoãn ngồi trở lại trên ghế.
"Ngươi đi theo ta."
Lôi Tư không nói lời gì kéo tay Thi Vũ, ngân quang lóe lên, lưu lại Lỵ Na trợn mắt há mồm, biến mất tại chỗ ngồi khách quý.
Thi Vũ chỉ cảm thấy bị chiếu sáng đến choáng váng, cố gắng nháy mắt, đã ở trong hoa viên trước Trân Châu điện.
Nàng giật mình chớp chớp mắt to linh hoạt, "Đây là pháp lực?"
"Không phải ngươi đã thử qua sao?" Lôi Tư cười nói.
Thi Vũ mát lạnh, hốt hoảng cúi đầu nhìn trên mặt đất. Hắn có nhìn ra không a! Nàng bây giờ là yêu tinh, tuyệt đối đã từng nhìn qua phép thuật. Nàng bối rối giải thích: "Không, ta. . . . . . Ta là nói, pháp lực Vương thật sự là lợi hại, so với tộc trưởng của chúng ta cao hơn không biết bao nhiêu lần." Tâng bốc là việc mọi người đều thích nha!
Nào biết yêu tinh Vương không giống với người khác. Lôi Tư nghe Thi Vũ nói như vậy, sắc mặt lập tức trầm xuống, hai tay cứng ngắc như sắt kìm, cầm thật chặt hai vai Thi Vũ, cắn răng, từ trong hàm răng tóe ra từng chữ từng chữ, "Ngươi nên cẩn thận, Mật Nhi, không nên sử dụng mưu kế để lừa ta nữa, ta sẽ không cho phép ai lừa gạt ta hai lần."
Hai mươi năm trước nàng đã lừa gạt hắn lần thứ nhất, hắn tuyệt không cho phép nàng lại lừa gạt hắn lần thứ hai.
Lôi Tư đột nhiên phản ứng hù đến nàng. Lực đạo của hắn rất nặng, nắm hai vai Thi Vũ thấy đau, nhưng nàng quật cường nhịn xuống không kêu lên đau đớn. Hắn sớm biết nàng như vậy, nhưng hắn không vạch trần, hắn là chờ để chê cười nàng, xem nàng xấu mặt. Nàng tức giận quay mắt về phía hắn, gò má bởi vì tức giận mà phiếm hồng, nàng không rõ mình nói sai cái gì, nhiều nhất chỉ là nói câu có thể làm hắn vui vẻ mà thôi..., cái này đáng bị phạt sao?
Lôi Tư thấy lửa giận trong mắt nàng, cùng không hề biểu lộ sợ hãi, không khỏi thầm nghĩ, rõ ràng là lỗi của nàng, nhưng nàng lại tràn đầy oán hận. Hắn chậm rãi buông hai vai nàng ra. "Có dũng khí nữ nhi." Đây là Mật Nhi kiếp trước không có.
Thi Vũ xoa hai vai đau rát, dùng sức nháy mắt để ngăn nước mắt tràn mi, trừng đôi mắt hạnh mắng:
"Ngươi là yêu tinh Vương biến thái, bạo quân độc tài, có sức mạnh, có pháp lực là có thể tự do tổn thương người khác sao?"
Hắn mặc dù không dám tự xưng là vị minh chủ, nhưng vẫn ở chung hòa thuận trong yêu tinh giới, cho tới bây giờ cũng không có ai nói qua hắn là bạo quân, là kẻ độc tài. Tiểu nha đầu dám nói như vậy, dám nói hắn như vậy! "Đúng thì thế nào?"
Thi Vũ tức giận đến hận không thể tìm một khối đá lớn, đập xuống cái mặt ngạo mạn kia, nhưng nàng biết rõ vô dụng, tảng đá còn chưa kịp đến trước mặt hắn, sẽ hóa thành tro tàn.
Tứ đại hộ pháp sứ giả vừa xuất hiện trong hoa viên này, liền phát hiện không khí không đúng, bọn họ nhìn thấy hai người tràn ngập nhiệt khí, ai cũng không dám tự tiện mở miệng nói chuyện, sợ quét đến tâm bão.
"Lai Đốn, đem Mật Nhi về Trân Châu điện, gọi người rửa hết thuốc nhuộm trên người nàng." Lôi Tư thấp giọng gầm lên. Lai Đốn không dám có chút chần chờ, liền vội vàng tiến lên muốn cầm tay Thi Vũ, nào biết Thi Vũ cũng không chút nào nhượng bộ tới gần Lôi Tư.
"Mật Nhi là danh tự Vương Phi của ngươi a! Sao lại dùng để gọi ta?"
"Bởi vì ngươi là Mật Nhi sống lại."
"Tốt, đã như thế, ta đây là Vương Phi Yêu tinh giới." Thi Vũ thốt ra.
Mọi người nghe nói như thế đều ngây ngẩn cả người, không rõ Thi Vũ muốn làm gì.
Lôi Tư chần chờ một chút mới nói: "Đúng vậy. Vậy thì thế nào?"
Thi Vũ hít một hơi thật sâu, lắc lắc hai tay, thật lâu mới cố lấy dũng khí nói ra quyết định của mình.
"Như vậy, ta muốn cầu hết thảy quyền lợi xứng đáng với Vương Phi."
"Cái gì?"
Tứ đại hộ pháp sứ giả trăm miệng một lời phát ra tiếng thán phục.
"Ngươi xem ta là Vương Phi Mật Nhi mang đến thế giới này, vậy hẳn là ta cũng có thể yêu cầu quyền lợi của ta." Thi Vũ kiên quyết nói.
Nàng nghĩ tới rồi, nếu muốn trở lại thế giới xưa kia, phải ở lại bên người Lôi Tư tìm manh mối.
Lôi Tư nở nụ cười, một loại thú vị, tiếng cười tà ác vang lên trong hoa viên.
"Tốt, có thể đáp ứng ngươi. Bất quá, ngươi muốn quyền lợi Vương Phi, có hay không cũng phải làm nghĩa vụ Vương Phi?"
Một hồi ngượng ngùng đỏ ửng bò lên trên hai gò má Thi Vũ. Không biết xấu hổ! Thi Vũ âm thầm mắng.
Thi Vũ cắn cắn răng một cái quyết định, quyết định cùng hắn buông tay đánh cược một lần.
"Tốt, ta đáp ứng ngươi."
Khóe miệng Lôi Tư khẽ nhếch, tựa tiếu phi tiếu nói: "Thành giao. Bây giờ ngươi trở về trong điện rửa mặt đi. Ta không nghĩ sẽ ôm một mỹ nhân đầy bùn."
Trên mặt Thi Vũ lại là một hồi đỏ ửng.
"Bất quá ta muốn ngươi giải trừ kết giới ở Trân Châu điện, lại phái người đem Toa Toa cùng Tây Đa Khắc đến đây."
Lôi Tư cũng không có hỏi nguyên nhân, rất dứt khoát ra lệnh: "An Đáp, ngươi liền chiếu chỉ thị của Vương Phi mà làm."
An Đáp hơi hơi khom người, biến mất rất nhanh.
Lôi Tư hướng Trân Châu điện, trong miệng niệm vài câu chú ngữ, kết giới liền bị giải trừ. Trân Châu điện bị đóng cửa hai mươi năm, rốt cục lại có thể hít thở không khí của tự nhiên.
Lai Đốn đi đến bên người Thi Vũ, thay đổi thái độ khinh thường kiêu căng lúc trước, vẻ mặt cung kính mời Thi Vũ hồi cung.
Thi Vũ nhìn hắn bằng ánh mắt quỷ dị. Thần sắc nàng luân chuyển như phong thủy, trong lòng Lai Đốn thầm kêu khổ.
Chương 6.3
Sáng sớm, ánh sáng rạng đông chiếu thẳng đến gương mặt mềm mịn của Thi Vũ làm cho nàng liền tỉnh giấc. Không chỉ ánh mặt trời ấm áp đánh thức nàng, thỉnh thoảng còn có tiếng bước chân truyền tới, có nhẹ, vội vàng, cũng có lúc nặng nề. Thi Vũ không thể hiểu được ở đâu ra nhiều người như vậy, đột nhiên có một thị nữ xinh đẹp đưa chiếc khăn lông cho nàng.
“Vương phi, người đã tỉnh rồi à.”
Thi Vũ quan sát vị mỹ nhân này, dường như mình chưa từng thấy qua nàng, “Ngươi là ai? Sao lại ở chỗ này?”
Mỹ nữ kia nhìn Thi Vũ thật cung kính, cung kính hữu lễ nói: “Vương phi, hoan nghênh người đã trở về. Ta là Mai Lỵ Á, là thị nữ trưởng ở Trân Châu Điện.
Sáng sớm vương đã xuống một đạo mệnh lệnh, muốn ta mang mười thị nữ tới bố trí ở Trân Châu Điện, để nghênh đón người trở về.”
Thi Vũ nhìn về bốn phía một chút, thì ra những thứ huyên náo kia chính là tiếng bước chân vội vã của bọn thị nữ. Họ vừa nhìn thấy Thi Vũ nhìn họ, lập tức dừng các công việc lại, nhìn Thi Vũ khom gối hành lễ.
“Thật sự xin lỗi, ta đã gây trở ngại đến công việc của các ngươi.” Thi Vũ cười áy náy.
Mai Lỵ Á lắc đầu cười. “Thật xin lỗi Vương phi, chúng ta đã quấy rầy giấc ngủ của người.”
Nàng quả thực là Mật Nhi Vương phi dịu dàng bình dị. “Mời người xuống giường rửa mặt, vương đã gọi thầy may quần áo đến đây ngay.”
“Thầy đo quần áo? Để làm gì?” Thi Vũ xuống giường hỏi.
“Là ý của vương, người muốn sửa lại chút y phục và trang sức cho người.” Mai Lỵ Á vô cùng hâm mộ nói: “Vải vóc đều chế phẩm tinh luyện của Ải Nhân Tộc, vừa nhẹ vừa mềm, vương quả thật rất quan tâm đến người.”
Vậy mới lạ! Trong lòng Thi Vũ thầm nghĩ, nàng vĩnh viễn cũng không bao giờ quên tình cảnh của buổi tối hôm qua, vẻ mặt của hắn thật sự rất giống như hận không thể ăn nàng vậy, giống như mình và hắn có thâm thù đại hận vậy. Nàng xoa xoa máu bầm ở bả vai, vẫn còn rất đau!
“Toa Toa và Tây Đa Khắc đâu?”
Bọn thị nữ đang bận rộn bố trí lại Trân Châu Điện, dường như nàng ở chỗ này đã trở nên dư thừa.
“Đang ở trong hoa viên, Lai Đốn không cho hắn vào cửa để quấy rối người.” Mai Lỵ Á trả lời.
Thi Vũ nhìn nàng gật đầu một cái, phân phó cho thầy may đồ đến vườn hoa tìm nàng.
Nàng vừa mới ra khỏi cửa, Toa Toa cùng Tây Đa Khắc lập tức nhìn thấy nàng, bọn họ nhanh chóng chạy tới chỗ nàng. Lúc này Tây Đa Khắc hoàn toàn là thiếu niên xinh đẹp anh tuấn, không phải là đầu người thân ngựa như ban đầu mà Thi Vũ đã gặp, nàng muốn hỏi chuyện gì xảy ra, Tiểu Điệp Tinh Toa Toa liền mở miệng trước.
“Sao rồi? Bọn họ có làm khó dễ ngươi không?” Nàng bay đến bên chỗ Thi Vũ, cứ quan sát rồi lại quan tâm hỏi.
“Không có. Ngươi thì sao? Lai Đốn không có làm gì ngươi chứ?”
Toa Toa lắc đầu một cái, “Không có. Ngươi có biết không? Vừa phát hiện hắn đột nhiên đứng trước mặt làm ta chút nữa bị hù chết, vội vàng bay đi, nhưng hắn nắm ta lại không chịu buông, cho nên ta cắn hắn một cái, ai ngờ vẫn bị bắt lại.”
Thi Vũ nghe nàng nói như vậy, bật cười, nàng có thể tưởng tượng vẻ mặt của Lai Đốn vào lúc đó. “Không sao, tạm thời bọn họ sẽ không làm gì chúng ta đâu?”
“Tại sao chứ?” Tây Đa Khắc tò mò hỏi.
Thi Vũ cười đắc ý, “Bởi vì bây giờ ta chính là Vương phi của Yêu Tinh Giới, bọn họ đều phải nghe lời của ta.”
“Vốn dĩ ngươi chính là Vương phi của Yêu Tinh Giới, có gì khác biệt sao?” Tây Đa Khắc vẫn còn chưa hiểu.
Thi Vũ cũng không biết phải giải thích thế nào để cho Toa Toa cùng Tây Đa Khắc hiểu rõ giao ước kỳ diệu kia, thôi thì dừng lại, chuyển sang chuyện khác để nói, “Tây Đa Khắc, An Đáp không có kiên quyết bắt cóc ngươi đi đấy chứ?”
Lôi Tư chính là kẻ cầm đầu, Tứ Đại Hộ Pháp sứ giải dường như cũng đều thích bắt cóc người khác.
“Không có, hắn mời ta đến làm khác, phụ thân ta cũng đồng ý.”
Thi Vũ cùng đi theo cả đám bọn họ tới cây đu, vui vẻ nhìn chằm chằm Tây Đa Khắc không còn là đầu đầu người thân ngựa nữa.
Tây Đa Khắc bị nàng nhìn thấy có vẻ kì lại, cảm thấy khó chịu, rõ ràng hình dáng và tư thế rất có tiên khí kèm với vẻ xinh đẹp, đùa giỡn hỏi: “Đối với vóc người hoàn mỹ của ta có vấn đề gì sao?”
Thi Vũ chỉ vào thân thể của hắn, tò mò hỏi: “Ta đang suy nghĩ, làm sao ngươi có thể thay đổi hình dạng, hoàn toàn không giống như lúc trước ta nhìn thấy. Cả người và vóc dáng này có thật sự bay được lên trời cao không?”
Mày rậm củaTây Đa Khắc liền hướng lên, đắc ý nói: “Đây không phải là hình dạng của ta lúc trước. Sau khi trưởng thành thì thiên mã có ba loại hình dạng, có thể xuất hiện trong các trường hợp không giống nhau.
Trên mặt đất thì ta sẽ lấy hình dáng của Yêu Tinh Giới để lui tới thăm các bằng hữu.
Ở trên trời, Mã Tộc sẽ dùng hình dáng là đầu người thân mã. Khi ta muốn bay lên, cánh sẽ xuất hiện, trở thành thiên mã chân chính.”
“Thật ư? Có thể cho ta nhìn thấy một chút không? Ta vẫn muốn nhìn xem thiên mã trong thần thoại có hình dạng gì.” Thi Vũ nhất thời nổi tính trẻ con, lộ ra dáng vẻ đầy mong chờ.
“Tốt! Tốt! Cứ gọi Tây Đa Khắc dẫn chúng ta cùng trên bầu trời bay lượn một vòng đi.”
Toa Toa vỗ tay, cùng tham gia náo nhiệt nói.
Tây Đa Khắc không thể cưỡng lại được yêu cầu của hai vị mỹ nhân, lập tức đọc mấy câu thần chú, biến trở về nguyên hình ban đầu ____ toàn thân màu trắng như tuyết, kèm theo một đôi cánh lực lượng của thiên mã.
“Qua! Thật sự là một thiên mã xinh đẹp.” Thi Vũ không nhịn được, đưa tay vuốt lông bờm, cùng đôi cánh trắng như tuyết của hắn.
Tây Đa Khắc liền vũ mạnh để khoe khoang đôi cánh to lớn của mình. “Lên đây đi, hai vị mỹ nhân.”
Người ta nói tò mò có thể chiến thắng sợ hãi, những lời này quả nên dùng cho Thi Vũ, đúng là rất thích hợp.
Nàng hoàn toàn quên mất từ nhỏ mình chưa từng cởi ngựa, hiện tại chỉ vì một tâm nguyện muốn cởi thiên mã, hoàn toàn quên mất nguy hiểm. Cho đến khi bị Tây Đa Khắc chở lên bầu trời, thấy phòng ốc dưới chân trở thành con kiến, mới bắt đầu cảm thấy lạnh lẽo.
“Tốt! Tốt lắm! Tây Đa Khắc, bay cao thêm một chút nữa đi.” Toa Toa đã quen với việc bay lên không trung, muốn nếm thử cảm giác bay lên đám mây kia như thế nào, đáng tiếc là cánh của mình quá nhỏ, không thể bay qua được. Hiện tại có Tây Đa Khắc chở nàng bay lên, thật là thú vị, thúc giục Tây Đa Khắc bay cao một chút, hoàn toàn không chú ý tới tình trạng quái dị của Thi Vũ.
Thi Vũ cảm thấy gió cứ thỏi vào bên tai, hai chân cách mặt đất càng ngày càng xa, ngực trở nên nặng nề, truyền đến hàng loạt cảm giác khó chịu. Ngay sau đó, đầu trở nên choáng váng, đôi tay không tự chủ liền buông lỏng cổ ngựa, người hướng thẳng mặt đất mà rơi xuống.
Toa Toa cùng Tây Đa Khắc sợ hãi kêu lên, vội vàng bay xuống, nhưng Thi Vũ đã hôn mê bất tỉnh.
Lôi Tư vừa cùng các trưởng lão kết thúc nghị sự, mang theo Khắc Ân, đến Trân Châu Điện để xem mọi người chuẩn bị việc bày trí thế nào rồi. Chợt Lôi Tư cảm thấy tim căng thẳng, cảm nhận có việc gì xảy ra, lập tức dùng pháp lực quan sát. Quả nhiên thấy Thi Vũ đang rơi từ trên không trung xuống, hắn lập tức nhảy lên, bay thẳng vào không trung, đưa Thi Vũ kéo vào trong ngực.
Tây Đa Khắc nhìn thấy Thi Vũ không sao, nổi sợ trong lòng liền lập tức khôi phục lại, trở nên bình tĩnh, tuân theo chỉ thị của Lôi Tư, chậm rãi tiếp tục bay lượn trên không trung.
Hắn ngồi trên lưng của Tây Đa Khắc, trấn an Toa Toa cùng Tây Đa Khắc. “Bình tĩnh một chút, không sao rồi. Tây Đa Khắc, cứ tiếp tục bay đi.”
Lôi Tư nhìn Thi Vũ mảnh mai trong ngực, nàng đang ngủ mê man, hoàn toàn không giống như lúc tỉnh táo, gian xảo, quật cường, giờ chỉ còn phần yên tĩnh, ngọt ngào. Nàng bây giờ cực kỳ giống Mật Nhi kiếp trước mà lần đầu hắn gặp gỡ, hắn không thể kiềm chế liền cúi đầu xuống, khẽ hôn đôi môi mềm mại đỏ mọng đầy quyến rũ, khẽ gọi tên nàng.
Khi hắn lẩm bẩm làm cho Thi Vũ trở nên tỉnh táo, cảm giác rất ngọt ngào ướt át, khiến nàng tự chủ liền đứng lên, thưởng thức cảm giác này nhiều hơn nữa.
“Thế nào, mùi vị được không?” Một giọng nói trẫm mạnh rồi hạ trầm thấp xuống, cùng tiếng cười làm nàng thức tỉnh.
Lôi Tư! Thi Vũ thất kinh, vội vàng mở mắt ra. Mặt Lôi Tư đập vào mi mắt nàng. Không nghĩ mình lại nằm ở trong ngực của Lôi Tư, hắn đang cúi người xuống ở chỗ mình, khóe môi còn có nụ cười tà ý.
“Sao ngươi lại ở nơi này?”
Đây là câu nói đầu tiên mà Thi Vũ nghĩ tới.
Hắn thích nhìn nàng hốt hoảng, bộ dạng đỏ mặt rất xinh đẹp. “Bởi vì chính ta đang ôm ngươi.”
Câu trả lời của hắn làm cho mặt của Thi Vũ càng đỏ ửng hơn nữa. “Ta… Ta nói là, sao ngươi lại ngồi ở chỗ này, hoàn… Hoàn….” Nàng còn muốn hỏi sao hắn hôn nàng, nhưng nàng lại hỏi không được.
Trời ạ! Ngoại trừ các ca ca cùng ba ra, đây là lần đầu nàng hôn nam nhân.
Nhưng câu trả lời của hắn cùng với câu hỏi của nàng như cách xa vạn dặm.
“Còn liều mạng cứu ngươi sống lại, không lẽ ngươi đại ngu ngốc như vậy sao?”
Đại ngu ngốc? Cái tên Bạo Quân ngoan cố này dám nói tiểu thư thông minh xinh đẹp là nàng, chính là đại ngu ngốc sao? Nàng chỉ có chút hiếu kì, muốn nhìn xem cảm giác ở trên đám mây kia sẽ thế nào. Lần này thì lòng cảm kích của nàng đối với hắn hầu như là biến mất hoàn toàn rồi.
“Ta không muốn sống thì đã sao? Ta không cần ngươi tới cứu, ai thèm gà mẹ ngươi làm bộ tốt bụng chứ.”
“Nói như vậy là do ta nhiều chuyện rồi hả? Quấy rầy việc ngươi muốn bay lượn một mình sao?”
Thi Vũ nhìn xuống dưới chân thấy những ngôi nhà nhỏ nhìn giống như hạt mè hạt đậu, trong lòng không chịu đựng được liền sợ hãi, nhưng vịt chết vẫn còn cứng mỏ, rất quật cường: “Vốn là vậy, đều tại gà mẹ ngươi, hại ta không thể hưởng thụ niềm vui được tự do bay lượn dù chỉ một lần.”
Lôi Tư nhướng mày, lạnh lùng thốt: “A! Vậy sao? Vậy ta để cho ngươi được toại nguyện.”
Thi Vũ không kịp hiểu hết ẩn ý trong lời nói của hắn, cảm giác thân thể không còn, vừa nói xong hắn liền ném nàng ra ngoài.
Thi Vũ sợ hãi thét lên âm thanh kêu thảm thiết, thân thể của nàng từ trên trời rơi thẳng xuống, tiếng gió lạnh chứ cọt sát vành tai kêu lên soàn soạt soàn soạt. Thôi rồi, lúc này nàng mới hối hận là mình đã đắc tội với tiểu nhân, lần này thật sự không thể trở về Nhân Gian Giới rồi, phải ở trong Dị Giới này thành bánh nhân thịt rồi, sẽ không thể gặp lại người nhà yêu quý của nàng rồi. Ba, mẹ, đại ca, nhị ca, vĩnh biệt.
Lôi Tư cảm thấy chua xót một lúc, tự trách mình đã xử phạt quá nặng. Hắn co khủy tay lại, ngay cả mình cũng sợ hãi theo, hạ trầm giọng nhu hòa an ủi: “Ngoan! Đừng khóc, lần sau đừng có bướng bỉnh như vậy nữa, ta sẽ không xử phạt ngươi như vậy nữa.”
Hắn cúi đầu, dịu dàng hôn lên mặt đầy nước mắt của nàng, hôn lên đôi môi đang cố chút chống cự kia.
“Hừ! Đừng có nói chuyện với bộ dạng này chứ.”
Thi Vũ không nghe theo việc giao phó của hắn, mắt nhắm lại im lặng, thưởng thức thật kỹ hắn đang trong miệng của nàng.
Lôi Tư chỉ lướt nhẹ qua bờ môi nàng để an ủi, nhưng dần dần lại chuyển thành nụ hôn kích tình, mặc sức hắn cứ dính chặt vào mà thưởng thức, hoàn toàn đắm chìm vào trong đó.
Thi Vũ cảm thấy linh hồn mình đang bị hắn hút đi, toàn thân vô lực, chỉ có thể dựa vào hắn thật chặt.
Trước khi lý trí của Lôi Tư hoàn toàn biến mất, đột nhiên rời ra khỏi Thi Vũ, khôi phục lại lý trí của chính mình. Hắn kinh ngạc với phản ứng của chính mình, tại sao chỉ có một nụ hôn lại làm cho bản tính kiêu ngạo của hắn liền mất đi lý trí không thể tự chủ được? Chuyện gì đang xảy ra đây?
Ngay cả Hỏa Yêu Tinh Lỵ Na cũng không thể khơi dậy trong hắn, sao tiểu cô nương này có thể làm được, chẳng lẽ chỉ vì nàng là hóa thân của Mật Nhi?
Hắn đột nhiên rời khỏi bờ môi của nàng, để cho nàng cảm nhận có chút mất mác, Thi Vũ ngơ ngẩn ngẩng đầu lên nhìn hắn, thấy gương mặt hắn lộ vẻ châm chọc.
“Nhanh như vậy liền muốn làm nghĩa vụ của Vương phi rồi hả?” Hắn châm chọc nói.
Thi Vũ cắn chặt môi, có chút ngượng ngùng cùng với biểu thị tức giận mà nàng trở nên đỏ mặt. Tên Bạo Quân độc tài vô lễ này, sao hắn có thể cưỡng hôn nàng, rồi lại châm biếm nàng chứ?
Giơ tay lên, một tráng pháo tay vang lên, nàng đánh vào gương mặt đắc ý cùng biểu hiện châm chọc kia, đổi lấy một ánh mắt sắc bén như muốn giết chết người ngay lập tức.
“5000 năm qua, đây là lần đầu tiên có người dám đánh ta.” Lôi Tư đem Thi Vũ thả xuống dưới, để cho nàng đối mặt với vẻ tức giận của hắn. Mặt hắn lạnh như băng, có thể làm đông chết người.
Đáy lòng bị mưa gió bao phủ dâng lên từng đợt lạnh lẽo. Hắn sẽ giết nàng, nhất định sẽ giết nàng. Nhưng nàng không sai. Thi Vũ ưỡn ngực, nhìn chằm chằm hắn lại, "Đánh ngươi là bởi vì ngươi là đại sắc lang siêu cấp vô sỉ nhất mà ta gặp trong hai mươi năm qua."
“Ngươi nói cái gì?”
Lôi Tư liền phát ra tiếng gầm gừ, làm chấn động cả sơ cốc.
Mấy ngàn năm nay, chưa từng có người nào dám can đảm ở trước mặt hắn hạ nhục hắn như vậy, tiểu nha đầu này đúng là không biết trời cao đất rộng, lại dám chê bai hắn.
Các trưởng lão đứng ở một bên quan sát, chưa từng thấy Yêu Tinh Vương lại tức giận như vậy, một mặt bọn họ rất bội phục dũng khí của cô gái này, một mặt cũng toát mồ hôi lạnh cho nàng. Kết quả chọc giận Yêu Tinh Vương, sẽ biến thành ngôi sao nhỏ ở trần gian, vĩnh viễn không cách nào luân hồi.
Hoa Yêu Tinh trưởng lão chuyển sang người Khắc Ân, nhỏ giọng năn nỉ, “Vất vả lắm Mật Nhi mới được trọng sinh, hãy giúp nàng, đừng để cho nàng làm ra những việc ngu ngốc.” Mật Nhi là cháu gái của hắn, cách nhau hai mươi năm, đối với nàng thì tình cảm của hắn vẫn còn tồn tại như cũ.
Khắc Ân trấn an nói: “Trưởng lão, đừng lo lắng, người dập hỏa không phải đã tới rồi sao?” Hắn chỉ vào Hồng Quang cách đó không xa, đang bay thẳng tới.
Yêu Tinh Vương tức giận đã làm chấn động cả sơn cốc, làm cho không ít chim bay cá nhảy, ngay cả Diễm Hồng Thần Điện của Lỵ Nạ ở Hỏa Long Cốc cũng cảm nhận rõ. Nàng vội vàng điều khiển Hỏa Long chạy tới Lục Lâm Điện, muốn biết rõ chuyện gì đang xảy ra.
Nàng nhìn thấy Lôi Tư cùng Mật Nhi sau khi sống lại đang đối địch nhau, hai người nhìn chằm chằm vào đối phương, hận không thể đem đối phương đi trừng trị vậy. Nàng hít một hơi thật sâu, âm thầm bội phục dũng khí của Mật Nhi.
Khắc Ân, mạo hiểm liều chết một phen, đi tới bên cạnh Lôi Tư cười nói: “vương, công chúa Lỵ Na của Hỏa Long Cốc đến gặp ngài.”
Lỵ Na nhất thời kiêu ngạo, dùng nụ cười mê hoặc đến chết người, tay phải ôm lấy Lôi Tư, dùng thân thể đẫy đà tựa vào thân người to lớn của hắn, ý đồ muốn phân tán sự chú ý của Lôi Tư.
Đột nhiên, Lôi Tư cười.
Tất cả mọi người đều giật mình chăm chú nhìn vào hắn, ngoại trừ Lỵ Na ra, tất cả đều cảm nhận rõ nụ cười của hắn có chút quái dị.
Dường như nàng cho rằng sức quyến rũ của mình có thể hấp dẫn được Lôi Tư, cho đến khi Lôi Tư dồn nén cơn giận xuống mà nói, làm cho mặt nàng lập tức trắng xanh.
Lôi Tư nâng bàn tay của Thi Vũ lên, hôn rất mờ ám, khóe miệng của hắn vếch lên, bất luận kẻ nào nhìn thấy nụ cười tà ác kia cũng phải dựng đứng lông lên. Hắn nói nhỏ vào vành tai của Thi Vũ: “Nếu Vương phi ban cho ta danh hiệu là đại sắc lang siêu cấp vô sỉ này, xem ra ta không thực hành cũng không được, sợ làm phụ lòng của người rồi.”
Bỗng chốc, mặt Thi Vũ lại tái nhạt hơn so với Lỵ Na.
Chương 7.1
Hai tay Thi Vũ chống cằm, ngồi ở trước bàn thạch anh nhìn Khắc Ân cùng Lai Đốn, bọn họ đang sai khiến thị nữ đem quần áo cùng đồ dùng hằng ngày của Lôi Tư lần nữa chuyển tới Trân Châu Điện, bọn họ càng chuyển càng nhiều, sắc mặt của Thi Vũ lại càng ngày càng nặng nề.
Đại sắc lang vô sỉ đó, thật sự có ý đỉnh chuyển tới nơi này ở. Trong lòng Thi Vũ âm thầm gào khóc. Nàng trở về nơi này, đều là vì tìm được cách trở về nhân gian, không nghĩ rằng lại đẩy mình vào ngõ cụt.
Tệ hơn là, nàng phát giác mình không nhìn thấy Lôi Tư cuối cùng lại kìm lòng không đậu mà bắt đầu nhớ hắn. Sự phát hiện này thật sự là quá kinh khủng, chẳng lẽ nàng yêu hắn!
Thi Vũ vội dùng sức lắc đầu, muốn quăng đi cái ý nghĩ này, lúc này nàng tuyệt không thể hồ đồ, hơn nữa bây giờ bên cạnh yêu tinh vương còn đi theo một "Đại mụ siêu cấp" hỏa yêu tinh Lỵ Na.
Từ ngày sau lần yêu tinh vương uy hiếp muốn cùng Thi Vũ lên giường, Lỵ Na lập tức từ Diễm Hồng Thần Điện chuyển đến ở Lục Lâm Điện, 24h dính vào bên người Lôi Tư, rất sợ Lôi Tư thật sự tìm đến hoa đào mây mưa.
Kỳ thật Lôi Tư trừ ngày đó ở trước mặt mọi người nói những lời này, căn bản không có gặp lại Thi Vũ. Vốn là Thi Vũ cũng cho rằng hắn thật đã quên chuyện kia, vậy mà sáng sớm hôm nay, Lai Đốn cùng Khắc Ân liền đưa đến quần áo của Lôi Tư, lúc này tâm tư Thi Vũ vốn đã không tĩnh lặng, nhất thời lại càng sóng lớn mãnh liệt. Phan_1 Phan_2 Phan_3 Phan_4 Phan_5 Phan_6 Phan_7 Phan_8 Phan_10 Phan_11 Phan_12 Phan_13 Phan_14 end Phan gt
Nếu muốn nhận thông tin bài viết mới của trang thì like ở dưới hoặc truy cập trực tiếp CLICK